Đó là một tối năm 2015. Vừa trấn tĩnh, bà vội gọi cho Lưu Viễn Nghị – cậu con trai nuôi đang sinh sống ở châu Âu. Đầu dây bên kia, anh báo tin không thể về dự đám cưới em gái vì công việc bận rộn, đồng thời tiết lộ số tiền lớn vừa gửi là quà cưới cho em và để mẹ trả nợ, dưỡng già.
“Không có mẹ và em thì không có con ngày hôm nay. Số tiền này không bao giờ đủ để trả ơn mẹ,” anh nói qua điện thoại.
Tiếng con trai khiến ký ức của bà Thiên Mai bỗng chốc tràn về. Bà nhớ lại buổi tối mưa tầm tã của năm 2000, khi bản thân vừa trải qua biến cố hôn nhân và sụp đổ sự nghiệp. Hôm ấy, trên đường về nhà, bà tạt vào gara trú mưa và thấy một cậu bé gầy gò co ro trên giường cũ. Bên cạnh cậu là chiếc bàn học, sách vở và một chiếc chăn bông sờn rách.
Cậu bé tên Lưu Viễn Nghị, 14 tuổi, mồ côi cha mẹ do tai nạn giao thông, phải sống nhờ người chú. Nhưng vì vợ chú không ưa, chú cậu đành thuê cho cậu một gara nhỏ làm nơi tá túc. Ban ngày, Nghị đi học, tối về vừa nhặt đồng nát vừa làm việc lặt vặt để tự nuôi mình.
Nhìn cậu bé gầy guộc và nghe tiếng bụng cậu sôi vì đói, bà Mai chìa ra túi bánh bao nóng. Ban đầu Nghị sợ hãi, nhưng sau cùng cũng nhận lấy. Từ đó, bà thường mang đồ ăn đến, âm thầm gom ve chai, giấy báo đưa cho Nghị bán lấy tiền.
Tết Nguyên đán năm ấy, Nghị định về ăn Tết với chú thím. Nhưng trước sức ép của vợ, người chú đành cho cậu ít tiền tiêu rồi để cậu một mình.
Đêm giao thừa, Viễn Nghị lang thang khắp phố, rồi không biết từ lúc nào đứng trước cửa nhà bà Mai. Bà và con gái Chu Tịnh chạy ra đón cậu. Trong ngôi nhà nhỏ, ba người vừa gói bánh bao vừa xem chương trình đón Tết, khiến Nghị rơi nước mắt vì lần đầu cảm nhận lại hơi ấm gia đình.
Tình cảm giữa họ lớn dần. Gần cuối kỳ hai lớp 9, Viễn Nghị lần đầu nhờ bà Mai đi họp phụ huynh cho mình. Bà bất ngờ khi biết Nghị luôn đứng top đầu lớp và có tiềm năng thi vào các trường đại học hàng đầu, nhưng điểm yếu là tiếng Anh. Vốn từng học chuyên ngành tiếng Anh ở đại học, bà Mai bắt đầu dạy kèm con nuôi.
Không chỉ chăm lo chuyện học hành, bà quyết định làm thủ tục nhận nuôi Viễn Nghị chính thức để cậu yên tâm ôn thi đại học. Năm 18 tuổi, Viễn Nghị thi đỗ Đại học Chiết Giang với kết quả xuất sắc và sau đó nhận học bổng sang Đại học Cambridge, Anh.
Tuy nhiên, cậu định từ chối cơ hội vì sợ mẹ nuôi vẫn đang ôm khoản nợ lớn. Biết chuyện, bà Mai bán tất cả những gì còn giá trị, kể cả trang sức cưới, để gom đủ 55.000 tệ làm chi phí ban đầu cho con sang Anh. Đón số tiền ấy, Viễn Nghị bật khóc quỳ xuống trước mặt bà: “Mẹ ơi, con không bao giờ quên ơn mẹ.”
Từ ngày con đi du học, bà Mai lao vào làm việc, vừa làm kế toán, vừa nhận may quần áo để gửi tiền sang châu Âu phụ giúp Viễn Nghị. Nhiều đêm, bà gục trên bàn máy may vì kiệt sức, nhưng chưa bao giờ hé lộ với con những vất vả của mình.
Có người từng khuyên bà nghĩ lại, sợ nuôi một đứa trẻ không máu mủ rồi một ngày nó chẳng quay về. Nhưng bà chỉ cười: “Viễn Nghị ngoan và giỏi. Không có tôi cũng sẽ có người khác giúp đỡ nó.”
Năm 2010, Viễn Nghị tốt nghiệp Cambridge, làm việc tại một công ty thuộc Fortune 500, rồi cùng bạn bè lập công ty riêng. Khi nghe tin em gái sắp cưới ở Trung Quốc, anh từng muốn mua nhà và cho em của hồi môn nhưng bị mẹ từ chối. Trước ngày cưới, anh âm thầm chuyển về cho mẹ khoản tiền 1,6 triệu bảng Anh.
Anh khoe với mẹ công ty mình đã lên sàn chứng khoán và anh không còn là đứa trẻ mồ côi, mà đã trở thành triệu phú. Lần này, bà Mai không từ chối nữa. Bà dùng một phần trả nợ, phần khác lo của hồi môn cho con gái và lập quỹ giúp trẻ mồ côi, nghèo khó. Khi biết chuyện, Viễn Nghị không chỉ ủng hộ mà còn nhận trách nhiệm quản lý quỹ từ thiện cùng mẹ.
Nhiều năm qua, Viễn Nghị vẫn luôn đón mẹ sang châu Âu chơi. Mỗi dịp Tết Nguyên đán, nếu có thể, anh luôn tìm cách về Trung Quốc, quây quần bên mẹ – người đã cho anh cả tình yêu lẫn một cuộc đời mới.