Người dẫn chương trình CNN, Lynn Smith cho biết kể từ khi đại dịch bắt đầu đến nay, hàng trăm thậm chí hàng nghìn câu chuyện được gửi về chương trình chỉ để phản ảnh cùng một vấn đề duy nhất: Các bà mẹ cần được giúp đỡ.
Các bà mẹ đã có gần một năm không vui với đại dịch này. Họ bị kéo căng thần kinh đến cực hạn và stress tột độ khi không ai có bất cứ sự chuẩn bị trước nào cho việc này. Mỗi sáng khi đồng hồ báo thức reo, họ lại tất bật với công việc vừa chăm con trẻ và gia đình.
Một bà mẹ cho biết: “Tôi gần như không đủ thời gian cho bất kỳ việc gì từ công việc, nhà cửa, … thật khó khăn và cô đơn vô cùng”. Vào tháng 3 năm ngoái, người mẹ này đã vừa hoàn thành chương trình học thạc sĩ và đang chuẩn bị cho công việc mơ ước của mình thì đại dịch xuất hiện và mọi kế hoạch của cô đều phải ngừng lại.
Hogan đã phải vật lộn với việc học từ xa, thực hiện các cuộc gọi hội nghị qua zoom và song song đó vừa phải lu bu với công việc nhà. Cô cho hay mỗi sáng hầu hết các buổi sáng cô thức dậy lúc 5 giờ sáng để hoàn thành công việc trước khi hai đứa con ở độ tuổi tiểu học của cô thức dậy để tham gia lớp học trong phòng khách của cô.
Sự căng thẳng vì phải cân đối giữa gia đình và áp lực của các cuộc gọi và thuyết trình công việc liên tục bị gián đoạn qua Zoom đã trở nên quá tải.
Stress tột độ đã khiến cô phải nhập viện vì huyết áp cao nguy hiểm vào tháng 12. Điều này đã khiến cô nghĩ đến việc bỏ việc.
Nhiều chuyên gia cũng cho biết tình trang She-cession đang lan rộng. Một thuật ngữ chỉ cho việc hàng loạt phụ nữ đua nhau bỏ việc. Cục thống kê lao động cũng cho biết phần lớn số lượng người nghỉ việc trong tháng 12 đều là nữ giới. Tổng số lượng phụ nữ mất việc tại Mỹ là 156.000 trong khi đó nam giới chỉ có 16.000.
Kể từ khi đại dịch này bắt đầu, hơn 2 triệu phụ nữ đã rời bỏ công việc và điều đó đang đe dọa xóa sổ sự tiến bộ đáng kinh ngạc mà nhiều phụ nữ, đặc biệt là các bà mẹ đã đạt được trong suốt nhiều thập kỷ qua.
Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người chọn gia đình thay vì sự nghiệp của họ; đó là những gì các bà mẹ làm. Họ thường hy sinh mọi thứ – kể cả bản thân – để mang lại cho con cái cuộc sống tốt nhất có thể.
Allison Bittel, phó chủ tịch cấp cao của Colliers International và là người sáng lập Tổ chức Phụ nữ ở Atlanta, đã ủng hộ phụ nữ trong toàn bộ sự nghiệp của mình ban đầu đã nghĩ rằng đại dịch sẽ là một cuộc cách mạng đối với các bà mẹ đi làm.
Cô cho rằng sự linh hoạt và làm việc tại nhà có thể giúp phụ nữ cân bằng hơn. Giống như nhiều khía cạnh của thời kỳ chưa từng có này, không ai có thể ngờ rằng mọi thứ sẽ thực sự diễn ra như thế nào.
“Các công ty có lợi nhuận cao hơn 50% khi họ có phụ nữ đứng đầu”, Bittel nói với tôi. “Vì vậy, nếu bạn bắt đầu mất đi những phụ nữ lãnh đạo ở cấp cao nhất và đó sẽ là một tổn thất nặng nề.”
Biên tập viên về nuôi dạy con cái của New York Times, Jessica Grose là một bà mẹ khác vừa làm việc tại nhà vừa chăm sóc hai con nhỏ.
Thông qua báo cáo của mình, cô ấy thấy có bao nhiêu phụ nữ cũng đang gặp tình trạng stress tột độ như mình. Nó đã truyền cảm hứng và mang đến cho cô ấy một ý tưởng về việc mở một đường dây nóng chỉ để làm một việc đó là hét cho thỏa thích.
Bạn có thể gọi một đường dây nóng chỉ để hét lên. Cả một phút, micrô là của bạn để hét lên, hét lên và trút bầu tâm sự về mức độ căng thẳng điên cuồng mà bạn có thể phải đối mặt. Grose không biết đường dây nóng về tiếng hét nguyên thủy sẽ trở nên phổ biến như thế nào.
Grose nói: “Hàng trăm người gọivào chỉ để la hét và trút giận. “Và nó thực sự rất đẹp.” Một mớ cảm xúc tuyệt đẹp để cho những bà mẹ đang đi làm và để họ biết rằng họ không đơn độc.
Trang New York Times đưa tin 69% các bà mẹ nói rằng họ đã bị ảnh hưởng xấu đến sức khỏe trong thời gian đại dịch vì lo lắng và căng thẳng.
Tôi biết một số bạn có thể nói, còn các bố thì sao? Vâng, có một số người cha đang gánh vác gánh nặng của công việc và cuộc sống gia đình. Tuy nhiên, Grose nhận thấy 66% các bà mẹ nói rằng họ chịu trách nhiệm chính trong việc chăm sóc con cái so với 24% các ông bố.
Và trong khi la hét giúp ích, nó vẫn chưa đủ. Những người ủng hộ đang kêu gọi các công ty đánh giá lại các chính sách của họ về mọi thứ, từ thời gian linh hoạt và các kỳ nghỉ đến điều chỉnh mục tiêu hiệu suất. Grose cũng cảm thấy chính sách liên bang để bảo vệ phụ nữ không bỏ việc phải được xem xét để ngăn chặn những tổn thất có thể trở nên không thể phục hồi.