Hai câu chuyện, hai bài học dạy ứng xử tuyệt vời cho trẻ mà bạn không nên bỏ qua

1. Cám ơn thôi chưa đủ

Có hai cha con nhà nọ, cậu bé khoảng 13 tuổi, thường hay được cha mình dẫn ra công viên chơi vào mỗi thứ 7. Và ở đó cậu thỉnh thoảng được ba mua cho một món đồ chơi be bé nào đó. Khi trở về nhà sau những chuyến đi chơi ngắn ngủi ấy,  người cha thường hay dừng lại để mua kem cho cậu con trai với giá 10 xu. Ông một cây và cậu bé một cây.

Lâu dần thành thói quen, mỗi lần đ ingang đó là cậu bé lại khởi nên hy vọng cha cậu sẽ mua cho cậu kem. Như hiểu được sự mong mỏi của cậu trai, có vài lần người cha cố ý trêu cậu bé bằng cách đi thẳng và nói rằng:

– Bữa nay bố về đường này chỉ là để đổi không khí thôi đó nha!

Nhưng khi đi ngang qua ông vẫn dừng lại để mua kem cho cậu con trai.

Một ngày nọ, khi đi gần đến nơi bán kem, người cha hỏi con mình rằng:

– Hôm nay con có thích ăn kem không?

– Còn gì tuyệt vời hơn thế nữa ạ.

Nhưng lần này người cha nói thêm:

Bố cũng thấy tuyệt đó, con trai. Hôm nay con có muốn đãi bố không?

Hai mươi xu, những hai mươi xu! Đầu óc cậu bé quay cuồng tính toán. Cậu ngẫm nghĩ: thực ra mình vẫn dư sức đãi bố ăn! Mỗi tuân tôi được cho 25 xu để tiêu vặt và cộng thêm một ít cho những việc linh tinh. Nhưng tiết kiệm tiền rất quan trọng, bố cũng bảo vậy mà. Cho nên khi phải bỏ tiền ra mua kem thi đối với tôi dường như là một thứ xa xỉ, không cần thiết.

Nghĩ một lát, cậu bé đã nói với cha mình rằng:

Thôi, nếu vậy thì con nghĩ con sẽ không ăn nữa.

Người bố nghe vậy lặng lẽ nói:

Được thôi, con trai.

Đến khi xe cả hai queo qua khúc quanh để về nhà, cậu bé chợt nhận thấy mình đã sai, và quá ích kỷ nên năn nỉ bố quay lại.

Con sẽ đãi bố mà, quay xe lại đi bố.

Không sao đâu con, thực ra chúng ta đâu cần ăn kem đâu .Và không để ý đến lời năn nỉ của cậu bé, người cha tiếp túc lái xe về nha

Sau đó cậu bé cảm thấy vô cùng xấu hổ cho tính ích kỷ của mình và thái độ bạc bẽo của mình mặc dù người cha không một lần nhắc lại chuyện đó và cũng không hề tỏ ra thất vọng. Người cha đã không cần phải làm gì cả nhưng cậu bé vẫn luôn khắc sâu lỗi lần này. Và cậu hiểu rằng đôi khi để tỏ lòng biết ơn hai chữ “cảm ơn” thôi vẫn chưa đủ. Và những lần sau đó, cậu bé thường xuyên đãi cho cha mình ăn kem và chủ động thực hiện điều đó dù người cha không hỏi.

2. Hãy cho đi

Cậu bé, với chiếc chân trái phải mang khung thép trong suốt bốn tháng qua, về đến nhà, trên tay ôm một chú cún con. Chú cún này bị tật ở xương hông, nên chỉ có thể đi được những bước khập khiễng. Việc cậu bé chọn mua một chú cún bị tật khiến bố mẹ cậu vừa ngạc nhiên vừa xót xa vì thương cảm. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa, đó là từ ngày có người bạn mới, cậu bé như trở thành một con người khác vậy, lúc nào cũng tươi vui, tràn đầy hy vọng.

Ngay từ ngày đầu tiên đón chú cún về nhà, cậu bé đã cùng mẹ đến gặp bác sĩ thú y để tìm ra cách chữa trị tốt nhất cho cún con. Bác sĩ khuyên rằng, nếu cậu bé chịu khó xoa bóp, kéo căng chân cún đều đặn mỗi sáng và dắt chú đi dạo ít nhất một dặm mỗi ngày thì các cơ xung quanh chiếc hông bị vẹo của cún con sẽ dần trở nên mạnh khỏe. Cơ may trở lại bình thường của cún con là hoàn toàn có thể và tùy thuộc rất nhiều ở cậu bé.

Mặc dù chú cún cứ rên rỉ khó chịu mỗi ần cậu bé xoa bóp chân cho chú, và dù cậu luôn cảm thấy chân trái đau nhức mỗi khi dẫn cún đi dạo, nhưng trong suốt hai tháng trời, cả hai đã nghiêm túc tập luyện theo chế độ phục hồi dành riêng cho họ. Vào tháng thứ ba, cả hai đã có thể đi được ba dặm mỗi bữa sáng trước khi cậu bé đến trướng mà không hề cảm thấy đau chân chút nào.

Vào một sáng thứ bảy, khi cả hai đang trên đường trở về sau buổi tập như thường lệ, thì bất thình lình, một chú mèo nhảy ra khỏi bụi cây bên đường khiến cún con hết sức hoảng hốt. Chú nhảy chồm lên, giật tung dây xích ra khỏi cổ rồi phóng lên như tên bắn ra giữa dòng xe cộ. Cún con va phải một chiếc ô tô, bị hất tung lên vệ đường. May mắn thay, chú chó tội nghiệp vẫn còn thoi thóp thở. Ghì chặt người bạn nhỏ yêu thương vào lòng, cậu bé đi nhanh về nhà, không để ý thấy khung thép bên chân trái của mình đã bong ra tự lúc nào.

Mẹ cậu tất cả đưa chú chó đến viện thú y. Trong khi cậu bé đang lo lắng chờ đợi bên ngoại, mẹ cậu ôm cậu vào lòng, nghẹn ngào nói trong nước mắt:

Con không để ý thấy điều gì ư? Con đã có thể đi lại bình thường được rồi đấy!

Sao lại như vậy được hả mẹ? – Cậu bé ngạc nhiên.

Con trai cảu mẹ, còn bị viêm tủy xương – Người mẹ giải thích. – Căn bệnh này khiến chân con ngày càng gầy yếu, nhưng nó không thực sự là một căn bệnh nan y nếu con quyết tâm vượt qua nỗi đau đớn và tích cực tập luyện hàng ngày. Con biết điều đó nhưng con lại không tin vào chính mình. Con luôn chống cự để bố mẹ giúp con điều trị, cả bố và mẹ cũng thực sự không biết nên làm gì nữa. Nhưng chú cún con đã làm thay đổi mọi thứ. Kỳ diệu thay, kh con giúp chú chó, con cũng đang tự giúp chính mình để trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mổ hé mở. Bác sĩ thú y bước ra tươi cười thông báo:

Cháu có thể yên tâm, chú chó của cháu sẽ sớm khỏe loại thôi!

Chuyện xảy ra ngày hôm đó đã để lại trong cậu bé một bài học sâu sắc, đó là khi cho đi cũng chính là lúc chúng ta nhận được, lúc quên mình là lúc chúng ta tạo nên những điều kỳ diệu của cuộc sống

- Advertisement -
- Advertisement -
Mới nhất

Có thể bạn sẽ thích: