Các ông bố bà mẹ thông thái, hãy cùng Mẹ và bé khám phá điều đó trong ba câu chuyện dạy con rất hay dưới đây nhé…
-
Cái giá của sự trung thực
Một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Okalahama, một người đàn ông cùng với hai đứa con của mình đến vui chơi tại một câu lạc bộ. gia đình anh đứng gần một gia đình khác, cũng có con nhỏ. Một ngươi bước tới quầy vé và hỏi:
-Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé. Người bán vé trả lời:
– 3 Đô là một vé. Chúng tôi đặc biệt miễn phí cho trẻ dưới sáu tuổi. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?
Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ lên bốn – Người đàn ông có hai con trả lời.
– Vậy tổng cộng là 9 đô la tất cả.
Người đàn ông còn lại ngước lên với cặp mắt ngạc nhiên:
– Sao ông không nói rằng đứa lớn chỉ mới sau tuổi? Như thế có phải tiết kiệm được 3 đô la không?
Bạn tôi nhìn người bán vé rồi chậm rãi nói:
– Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không nhận ra. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la.
-
Cảm nhận và niềm tin
Một cậu bé theo cha đến hăm một ngôi trường nơi có những người mù đang ngồi đan áo len. Cậu bé ghé vào tai cha, khẽ hỏi:
-Tại sao mọi người có thể đan áo khi mà họ không nhìn thấy được hở cha?
Sau một hồi im lặng, người cha chậm rãi trả lời:
-Không nhìn thấy nhưng mọi người cảm nhận và có niềm tin, con ạ!
-
Câu chuyện ốc sên
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: “ Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra đã phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được !”
“Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chi có thể bò, mà bò cũng không nhanh” Ốc sên mẹ nói.
“Chị sâu róm không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh” – Ốc sên mẹ nói.
“Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đẹp cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”
Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy”.
“Nhưng em giun đấy cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”
“Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy”.
Ốc sên con bật khóc, nói: “ Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta”.
“Vì vậy mà chúng ta có cái bình!” Ốc sên mẹ an ủi con – “ Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đấy, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta”.