“Tôi đã lên kế hoạch không biết bao nhiêu việc mình sẽ làm cùng con gái. Nhưng trong đó chắc chắn không có chuyện tôi phải đặt một bông hoa lên mộ con bé và để nó ra đi mãi mãi”.
Ngày tôi mất đi đứa con bé bỏng, nó mới chỉ được 39 tuần, chưa một lần được thấy ánh sáng mặt trời. Đó là khi tôi đã hoàn thành những công việc cuối cùng ở văn phòng và bắt đầu nghỉ sinh nở.
Một buổi sáng giống như bao buổi sáng khác, tôi thức dậy và bắt đầu vệ sinh cá nhân. Nhưng rồi tôi thấy bụng khó chịu, đau âm ỉ rồi đôi khi quặn lên. Tôi đã không lo lắng nhiều, nghĩ rằng những cơn đau như vậy là hoàn toàn bình thường trong vài tuần cuối thai kỳ. Rồi khi đêm đến, cơn đau bắt đầu xảy ra liên tục và dữ dội hơn.
Khoảng 1 giờ sáng, tôi bắt đầu có suy nghĩ hay mình đang chuyển dạ. Bé đầu tôi mổ can thiệp nên hoàn toàn không biết cơn đau chuyển dạ là thế nào. Tôi bình tĩnh đi quanh nhà với khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Rồi những lời dặn của bác sĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: “Lần này chị mang thai chỉ cách lần sinh mổ trước chưa đầy 1 năm rưỡi nên nếu chị chuyển dạ và sinh thường, tình huống nguy hiểm đe dọa mạng sống của chị có thể xảy ra”.
Ngay khi định nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ thì tôi có cảm giác một dòng chất lỏng ấm áp vừa chảy xuống chân tôi. Tôi nhìn chằm chằm và kinh hoàng nhận ra đó là máu. Cuối cùng những điều tôi lo lắng cũng thành sự thật, tôi đã vỡ ối và đang chuyển dạ.
Thật ngạc nhiên là tôi vẫn đủ bình tĩnh để vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị sẵn sàng đến bệnh viện. Tôi nhận ra dịch nhầy tôi ra không chỉ có màu nâu mà còn hơi xanh xanh. Tôi thấy kỳ quặc vì chưa thấy dịch nhầy màu xanh bao giờ nhưng lại nhún vai giả định rằng chúng chỉ là một điều tôi chưa biết về chuyện mang thai mà thôi. Tôi cần phải chuẩn bị đi sinh ngay bây giờ.
Sau khi thơm con lớn còn đang ngủ, tôi đeo giày và chuẩn bị ra xe. Và rồi tôi nhận thấy một điều lạ lùng.
Tôi hỏi mẹ chuyện đó có bình thường không và bà nói có lẽ tôi đau quá nên không cảm nhận được bé đạp. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt bà nhìn tôi chằm chằm, ẩn chứa sự sợ hãi, lo lắng đã bác bỏ những lời bà vừa nói.
Tôi lập tức đến bệnh viện, vừa đợi bác sĩ vừa cố trấn an tinh thần. Nhưng ngay khi bước vào phòng sinh, tôi bắt đầu có cảm giác đau bụng dữ dội. Tôi biết có điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra. Khi y tá đến lấy mẫu nước tiểu, cô ấy cũng nhận ra dịch nhầy màu xanh lẫn trong đó. Tôi vẫn nhớ y nguyên những lời cô ấy nói: “Đây là phân su, nó không phải một dấu hiệu tốt. Nó có nghĩa là em bé của bạn đang gặp khó khăn”.
Một hồi chuông cảnh báo réo lên trong đầu tôi, khả năng mình đã mất con mơ hồ lướt qua tâm trí tôi. Nhưng tôi ngay lập tức phủ nhận tất cả.
Tôi đã có một đứa con trai 15 tháng tuổi, cùng với đứa con gái bé bỏng này, gia đình tôi sẽ hoàn thiện. Con tôi không thể xảy ra chuyện gì được.
Sau đó, y tá đo nhịp tim của thai. Không khó để tôi nhận ra, âm thanh tôi nghe được bây giờ chỉ có nhịp tim của riêng tôi. Tôi hỏi y tá một cách thẳng thắn: “Cô không thấy nhịp tim con bé phải không?”. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, mặt đỏ bừng, nằm chặt tay tôi và nói: “Tôi cũng có thể mắc sai lầm, cô cứ yên tâm”.
Nhưng khi tôi còn chưa kịp cảm động vì sự tử tế của cô ấy thì những lời nói của y tá trưởng vang lên như đập thẳng vào tim tôi: “Chúng tôi không thấy nhịp tim của bé”. Cơ thể tôi đông cứng vài phút và bắt đầu òa khóc như một đứa trẻ. Cả thế giới chìm trong bóng tối và không còn ý nghĩa gì nữa.
Các bác sĩ gây mê, đưa tôi vào giấc ngủ để thực hiện mổ lấy thai khẩn cấp. Khi tôi tỉnh dậy, con gái tôi đang nằm trong một chiếc áo choàng trắng. Tôi mở áo ra, nhẹ nhàng bế con đặt lên ngực. Tôi nhớ lại câu chuyện thần kỳ về những em bé trở về từ cửa tử sau khi được da tiếp da với mẹ. Tôi vừa ôm con vừa cầu nguyện.
Tôi cầu xin con bé mở mắt ra, tôi cầu xin con bé ở lại, tôi khóc thét lên khi trái tim tan thành từng mảnh. Nhưng không có gì có thể thay đổi sự tàn ác của số phận. Tôi đã phải tạm biệt đứa con gái chưa kịp thấy mặt trời của mình mãi mãi.
Những tuần kế tiếp, tôi sống cùng cảm xúc lẫn lộn: tức giận, đau khổ và hoang mang. Đó là những đêm dài bất tận, tôi thấy mình tỉnh dậy đột ngột và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tuyệt vọng tìm kiếm một khuôn mặt trong những ngôi sao lấp lánh. Tôi đã thua. Tôi đã thua thật sự. Đó là những tháng ngày đen tối nhất trong cuộc đời tôi.
Một thời gian sau, tôi tình cờ đọc được bài chia sẻ của một bà mẹ gặp tình huống tương tự tôi. Điều khác duy nhất là con trai cô ấy đã được cứu. Ngay khi thấy con không chuyển động nhiều, cô ấy đã đến bệnh viện và phát hiện ra con trai đang bị dây nhau cuốn cổ đến 3 vòng. Tôi bàng hoàng nhận ra một điều.
Tôi đã có thể cứu con mình nếu phản ứng kịp thời. Tôi đã đánh mất con gái bé bỏng chỉ vì sự chủ quan chết tiệt của bản thân.
Sau tất cả, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với các mẹ bầu để mọi người cùng rút kinh nghiệm. Trong những tháng cuối thai kỳ, bạn lúc nào cũng phải chú ý đến thay đổi của con, của mẹ để kịp thời xử lý những tình huống nguy hiểm có thể xảy ra.